Em đã lặng im chia tay nhau
Friday
Em đã lặng im chia tay nhau
Em đã lặng im chia tay nhau với tôi, mời các bạn vào xem ngay câu chuyện tình khá xúc động này để hiểu rõ hơn về tình cảm của đôi lứa
Em bị gì vậy? sao mấy ngày nay anh gọi không được, nhắn tin, mail vẫn không thấy em trả lời? điện thoại bị hư hả? hay em có chuyện gì?
- Không anh à! Em bị điên điên thôi. Mình nghỉ chơi đi anh!
- Em nói gì thế? điện thoại anh bị hư, mang đi sửa mất hết số lưu trong máy. Anh không cách gì tìm em được cả. Nói anh nghe đi! Em gặp chuyện gì rồi phải không?
- Chẳng có gì cả, em vẫn ở đây. Anh đã tìm được em rồi đó. Em chẳng bình thường tí nào, anh không thể chịu nổi em đâu. Nên tốt nhất là dừng lại, đừng quan tâm em nữa.
Tút..tút…. nó đã tắt điện thoại, trước lúc anh định nói với nó những điều nó không muốn nghe. Nó gần như trốn chạy mọi cảm xúc về anh, nó thấy mình mâu thuẫn lắm, cảm giác mệt mỏi, chán nản vô cùng.
Hai ngày nó khóa máy, nó tìm khoảnh khắc yên tĩnh của riêng mình để suy nghĩ và để quyết định. Nó gần như bế tắc trước những gì diễn ra trước mắt, hiện tại, tương lai và miền quá khứ hòa lẫn vào nhau. Nước mắt nhạt nhòa, rơi từ khóe mi mặn chát bờ môi khi nó bất chợt nghĩ đến lúc phải nói với anh lời chia tay ấy. Chuyến xe đò chiều, người đông chật chội, ngồi thu mình một góc phía trong, nó cảm thấy không gian xung quanh chẳng còn ai cả, chỉ riêng mình nó. Chiếc kính râm trở thành vị cứu tinh của nó trong lúc này, nhằm che đậy một nỗi buồn sâu xa, cùng những giọt nước mắt lặng lẽ.
Một mình nó thơ thẩn trong chiều vàng nhạt nắng của miền quê, nhặt chiếc lá vàng rơi như nhặt nỗi buồn của cả tâm tư. Nó đang nghĩ về anh- người hiện tại mà nó nhẫn tâm làm đau trái tim họ. Nó lại nghĩ về quá khứ, về niềm vui, nỗi buồn, sai lầm và cả hối tiếc. Dĩ vãng một thời giờ đã quá xa xôi, nhưng vẫn mãi mãi nằm trong miền ký ức. Nó không thể xóa, không có cách gì xóa được, dù là làm phai nhạt hay nhàu nhỉ, nó cũng không có khả năng. Nó thấy mình quá tệ, nó nhu nhược và gần như ngốc nghếch.
Quen anh đã tận ba năm, nhưng bắt đầu một mối quan hệ mới chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn. Nó hiểu được anh chân thành, nghiêm túc thật sự khi đến với nó. Và lại một lần nữa nó thử vận mệnh của mình khi cho anh và nó cơ hội để xích lại gần nhau hơn. Những tưởng rằng, thời gian là liều thuốc có thể xoa dịu vết thương xưa, và hình bóng ấy sẽ trở thành duy nhất. Nó mến anh, nó cảm nhận tình cảm của anh, nó trân trọng, nó cố gắng và nó gần như sắp vượt qua được rào cản của chính mình để đến bên anh.
Vậy mà, chỉ cần một tác động nhỏ vu vơ, không từ một chủ thể nào rõ ràng cũng đủ làm lòng nó dậy sóng. Và lúc đó, một cử chỉ vô tình, một tin nhắn hờ hững trong vô ý của anh, cũng đủ phá tan đi tất cả công trình mà nó cố công dựng xây bấy lâu nay. Lỗi hoàn toàn do nó, anh chẳng có lỗi gì mà nếu có đi chăng nữa là do anh đặt quá nhiều niềm tin và hi vọng vào một người như nó. Một người với trái tim bị tổn thương quá nhiều; một người tâm tính thất thường sáng nắng chiều mưa; một người khá sâu sắc và nhạy cảm.
Nó cũng không hiểu nổi chính mình, nó đã vì anh mà khóc đấy ư? Vì anh mà suy tư, trăn trở ư? Vì anh mà nó buồn phiền, mệt mỏi ư? Ừ! Có lẽ là như thế, vì nó biết thế nào là sự chân thật, nó hiểu thế nào là một mối quan hệ chính chắn có cả hạnh phúc và tương lai. Nhưng nó không có quyền gạt anh, không có quyền làm anh khổ, không có quyền giẫm đạp lên trái tim còn đang ấm nóng, trỗi nhịp yêu đương. Nó không thể làm thế được. Vậy nó phải làm sao đây? Khi anh cuống cuồng lên vì nó, anh lo lắng, bồn chồn cũng vì nó. Nó nỡ lòng sao? Nó nhẫn tâm đến thế sao? Làm tổn thương anh, chẳng khác nào nó tự tay bóp nghẹt trái tim mình. Nó không yêu anh, nhưng tình cảm mà nó dành cho anh đã không còn là tình bạn, tình anh em đơn thuần nữa.
“Xin lỗi anh! Em lại sai nữa rồi”- nó thì thầm với chính mình, với trái tim đang thổn thức từng nhịp đập rã rời trong lồng ngực. Ái tình không phân biệt kẻ thắng người thua, một khi đã vướn vào chỉ toàn là khổ đau và nước mắt. Nó không dám nắm lấy ngày mai, nó lo sợ sau nụ cười là giọt nước mắt, nó không đủ lòng tin để cùng anh bước tiếp chặng đường còn lại của cuộc đời. Nó chẳng biết phải nói thế nào với anh, với những gì rối rắm, mơ hồ, hỗn độn đang diễn ra trong tâm trí nó.
Tiếp tục hay dừng lại? nắm chặt hay buông tay? Con đường nào mới thật sự dành cho nó?
- Hãy hứa với anh, từ nay không được suy nghĩ lung tung nữa! nếu có chuyện gì thì phải nói với anh ngay. Nghe chưa?
Ngọt ngào quá, dịu dàng, tha thiết quá. Lòng nó đau nhói, một giọt nước mắt rơi vội xuống hư không- Tĩnh lặng nhưng đầy giông bão. Anh chẳng hiểu gì về nó cả- điều đó sẽ tốt cho anh, nó nghĩ thế. Và nó mong rằng, sau những gì nó cố tình làm, cố tình gây sự, cố tình lãng tránh, cố tình lạnh lùng, cố tình thờ ơ,….sẽ làm anh dần xa nó. Vì nó cần rất nhiều thứ, cần nhiều hơn một tình yêu bình thường khác, cần những điều mà chẳng ai làm nổi cho nó cả và anh cũng không ngoại lệ.
Có lẽ định mệnh là thế, nó không thể ích kỷ kéo người khác vào cái vòng lẩn quẩn này được. Nó cần nụ cười, cần hạnh phúc, nhưng điều đó không có nghĩa là phải bất chấp tất cả để đạt được, kể cả sự lừa dối, gian trá. Bản thân nó đã không thể vượt qua được bức tường của chính mình, thì làm sao có một ai đó phá vỡ được khoảng cách vô hình đó để dang rộng vòng tay, cho nó cảm giác bình yên và an toàn thật sự. Nó không tin sẽ có người sẵn sàng vì nó làm tất cả. Vì đơn giản một điều, tận ngõ ngách tâm tư nó, chưa ai từng khám phá, chưa ai dám can đảm bước vào.
- Tạm biệt anh! Bình yên anh nhé!
-->
Tags:
Truyện tình,
Truyện tình yêu
Liên hệ quảng cáo:
cuoi24.com
Admin
Mr.Hưng
Email: nguyenquochung9292@gmail.com[emailprotected]
Comments[ 0 ]
Post a Comment