Oan Hồn Đứa Bé Gái

8:04 AM |

Câu chuyện mà chị Trâm kể cho tôi nghe cũng không kém phần ly kì và rùng rợn. Chị nói hồi chị còn lên Sài Gòn học đại học, có thuê nhà chung với cả mấy đứa, đó là một căn nhà hai tầng, bếp và phòng khách thì ở dưới tầng một, còn hai buồng ngủ với hai buồng tắm thì ở trên tầng hai. Căn nhà này cũng không to lắm nhưng được cái tiện nghi và cũng thoải mái, nó nằm gần một chợ lớn ở Sài Gòn.


Cuộc sống của những sinh viên lên thành phố học mà đi xa nhà thiệt là khổ, nhưng bù lại được cái tự do. Chị Trâm có kể là hồi đó có thuê nhà cùng với ba chị nữa tên là Chi, Trang, và Ngọc. Hai chị Trang và Ngọc thì ở buồng bên cạnh, còn chị thì ở với chị Chi. Chị Chi có một anh người yêu ở Sài Gòn nên thường xuyên không ngủ lại tại cái nhà đó, nên chị Trâm tự nhiên gần như được ở hẳn một mình một buồng. Cứ tưởng rằng cái cuộc sống sinh viên cứ mãi chôi qua êm đẹp như vậy, cho đến một ngày. Nhớ cái hôm đó, chị Trâm đang phải ngồi ôn thi cho bài kiểm tra môn tiếng Anh, với một trồng sách vở trên bàn, nào là từ điển, nào là vở ghi chép, nào là sách tham khảo.


Chị Trâm cứ mãi chìm đắm vào cái biển toàn chữ là chứ đó cho đên khi chi linh cảm được một điều gì đó rất là. Nói là lạ ở đây là vì chị đang tập chung học bài, chợt chị mất hẳn cái dòng suy nghĩ của mình, mà điều này rất hiếm khi sảy ra chỉ trừ khi nào có một cái gì đó tác động thì người bình thường mới mất đi cái dòng suy nghĩ mà trong lúc họ đang tập chung cao độ như vậy. Chị Trâm đặt bút xuống nhìn quanh phòng, không có ai cả, vẫn là cái tiếng ti vi không to lắm phát ra từ buồng bên cạnh của hai chị kia. Chị Trâm uống ngụm nước rồi tiếp tục học, nhưng xem ra không thể nào học nổi nữa.


Chị liền vô buồng tắm rửa cái mặt cho tình táo, nhưng khi ngồi lại vào bàn chị vẫn không tài nào học nổi. Trong đầu chị cứ có một cái ý nghĩ rất khó hiểu, như kiểu không thấy an tâm học bài tiếp vậy. Cuối cùng quá chán nản, chị Trâm liền tắt đèn và quyết định sáng mai dậy sớm học tiếp, vì chị tính là đã học từ chiều đến tận giờ rồi, có lẽ đã đến lúc cho cái bộ não nó nguội tí đã, sợ từ nãy giờ học nhiều quá máy nó nóng. Chị vô buồng tắm, rồi tắm rửa sạch sẽ. Sau đó ra sấy tóc và chui vào chăn ấm đệm êm ngủ. Nhưng thật lạ thay, lên giường rồi mà chị không tài nào ngủ được, trong đầu chị cứ suất hiện ba cái ý nghĩ nhảm nhí.


Chị trở mình qua lại, cố gắng nghĩ đến một giấc mơ thật đẹp để chìm vào giấc ngủ nhưng xem ra vô vọng. Cứ trằn trọc như vậy mãi đến gần hai giờ sáng chị mới ngủ được. Thức dậy với tinh thần mệt mỏi, đã năm giờ hơn rồi, bẩy giờ vào học. Chị Trâm vô đánh răng rửa mặt, trong đầu chị nghĩ rằng thật là chán khi đêm qua lại mơ đi bắt ma nhưng đi mãi chả bắt được con ma nào. Chị Trâm nấu tô mì gói ăn lẹ rùi chạy qua buồng bên gọi hai bà kia dậy đi học. Chị Trang thấy chị Trâm qua liền dụi mắt và nói:


- Hôm nay hai tụi tui cúp học, bà đi đi, nếu có gì thì về bảo tụi tui.


Chị Trâm bực mình, nhảy vô kéo chân bà Trang và nói:


- Bà đại lãn nó vừa vừa thôi, zậy đi học lẹ đi.


Nhưng dù có kéo thế nào thì chị Trang vẫn giả vờ ngủ như chết. Chán nản chị Trâm đi học một mình. Buổi chiều hôm đó về nhà, sau cái bài kiểm tra đáng nguyền rủa, chị Trâm quăng cặp vô góc buồng rồi nhảy thẳng lên giường. Chị tính nằm nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ đi chợ mua đồ ăn về nấu. Nằm vậy một hồi mà chị Trâm chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, Khi tỉnh giậy chị nhìn giờ đã hơn tám giờ tối. Chị Trâm uể oải bò dậy, chị vòng qua phòng bên kia thì không thấy ai, chắc hai cô bạn đã đi ăn với nhau mà không rủ chị đi cùng, chị Trâm nghĩ thầm trong đầu “bọn này nhớ đấy, về thì chúng mày biết tay với bà”. Chị cầm điện thoại, bấm gọi cho chị Chi thì không ai nhấc máy, chắc lại đang quấn lấy anh người yêu rồi, chị Trâm nghĩ bụng. Để cho qua bữa, chị vòng xuống nhà tính kiếm coi có mỳ gói không thì nấu ăn tạm. Lúc chị đang bước xuống cầu thang, chợt chị để ý ra phía ngoài cửa, thấy có bóng một con bé gái mặc váy trắng cứ đứng đó cúi đầu. Chị Trâm bỏ kính ra dụi mắt rồi đeo lại hỏi lớn:


- Ai zậy?


Con bé đó không trả lời, chỉ đứng đó. Chị Trâm chợt có cái linh tính chẳng lằng. Theo đà chị chạy ngược vội lại lên buồng, vửa mở cửa thì chị hụt chân nghã. Lúc này một bàn tay lạnh tóm lấy chân chị. Chị Trâm quay đầu lại nhìn, thì thấy là con bé lúc nẫy, chị có dằng chân ra thì nó càng túm chặt, rồi nó ngẩng cái đầu lên, cái khuôn mặt trắng bệnh với hai hốc mắt xâu hoắm đó khiến chị rùng mình, chị Trâm vừa cố dằng chân ra vừa hét:


- KHÔNG!!!! Buông tôi ra!


Cái con nhỏ đó chợt nó há cái miệng xâu hoắm đen ngòm phát ra tiếng rên ghê rợn. Chị Trâm càng đạp tợn.


Chị mở mắt ra, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thì thấy bạn mình, Chi đang đứng kéo chân gọi:


- Trâm, làm gì mà la lối om xòm rồi mồ hôi mồ kê nhễ nhại zậy mẹ?
Chỉ là một giấc mơ, chị Trâm đến giờ vẫn còn nghe tim mình đập thình thịch. Chị Trâm đạp mạnh người chị Chi khiến chị ta ngã dập mông xuống đất. Chị Chi nhăn mặt:


- Con quỷ, đá tao đau zậy may?


Chị Trâm ngồi dậy nói dọng bực bội:


- Đáng đời. Ai bảo hù tao mày.


Rồi chị nhìn đồng hồ mới có hơn sáu giờ. Chị Trâm thở phào rồi hỏi chị Chi:


- Mà bà ăn cái gì chưa? Sao giờ này mới về?

Chị Chi loay hoay đứng dậy nói:


Thì giờ tui về rủ bà đi ăn nè, nhanh lên. ảnh đang đợi ở dưới kìa.


Chị Trâm liền vào rửa mặt mũi và đi cùng với chị Chi xuống nhà. Trên đường, chị Chi cứ nằng nặc hỏi chị Trâm coi nằm mơ cái gì mà lại sợ hãi đến thế. Chị Trâm biết con bạn cùng buồng mình nhát ma lắm, nói ra thể vào cũng sợ té đái nên cứ nhất thiết nói là không có gì, chỉ là một cơn ác mộng. Không lâu sau cái giấc mơ đó, có một lần vào buổi tối, chỉ có chị Trâm ở nhà học bài một mình, còn ba người kia đã đi chơi hết. Tuần sau có một bài kiểm tra rất quan trọng, nên chị Trâm quyết tâm học cho bằng được. Đang ngồi học chăm chú, chợt cái cảm giác hôm nào lại hiện về. Chị Trâm lại bị cắt đứt dòng suy nghĩ, không tài nào học nổi. Chị buông bút xuống và quay đầu nhìn quanh, chị tự hỏi không biết tại sao lại có cái cảm giác kì quái này. Đang ngồi nghĩ vẩn vơ, bỗng cái bóng đèn vàng góc buồng chập trờn lúc sáng lúc tối. Chị Trâm giật bắn mình, và bắt đầu nổi da gà, một cái cảm giác không an toàn bắt đầu hiện về. Bỗng tim chị Trâm đập mạnh thình thịch, rồi thì cái bóng đèn góc phòng nổ đánh “ĐOÀNG”. Chị Trâm giật thót mình, quay lại nhìn. Cái bóng đèn nổ thật rồi, cả căn phòng giờ chìm trong bóng tối. Chỉ còn mỗi cái bóng đèn bàn chiếu rọi cả căn phòng. Chị Trâm bẻ cái bóng đèn bàn hướng về phái cái đèn góc buồng. Chị từ từ tiến lại, thật quái lạ, rõ ràng chị nghe tiếng nổ, vậy mà khi lại gần cái bóng đèn vẫn còn nguyên, chị thử bật lại mấy lần nhưng nó không có sáng. Chị Trâm lấy điện thoại cầm tay, soi vào cái bóng đèn để nhìn kĩ hơn, thật đáng buồn, tóc đèn ở trong đã cháy rồi. Chị gỡ cái bóng đèn ra định xuống nhà lấy bóng đèn dự phòng lên thay, thì khi vừa bước đến cửa phòng. Cái bóng đèn bàn bắt đầu chập trờn lúc sáng lúc tối. Giờ đây thì chị Trâm thực sự sợ hãi, chị đặt cái bóng đèn bàn lên tủ, đứng nhìn về phía cái bàn học. Bóng đèn vẫn chập chà chập trờn như vậy. Chị từ từ tiến lại, khi còn cách cái bàn hai bước chân thì bóng đèn bàn vụt tắt. Chị Trâm bắt đầu cảm thấy sợ hãi, một cái cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng chị. Rồi chị bắt đầu lo lắng, bất an, vì trong đầu chị đã xuất hiện một cái ý nghĩ rằng chị không phải là người duy nhất trong phòng này. Chị lấy cái điện thoại ra soi, rồi với tay bật lại cái bóng đèn bàn, bầt lên bật xuống, cái đèn cứ sáng rồi lại tối. Đến khi nó sáng lên lần thứ ba, cái ánh sáng hắt hết cả căn phòng. Chị Trâm sau khi an tâm là bóng đèn đã sáng lại, chị quay đầu định đi xuống lấy bóng khác thì chợt chị giật nẩy người, té ngửa ra đằng sau khi mà ngay trước mặt chị đây là con bé trong mơ hôm nào. Chị Trâm hét toáng lên, được mấy giây thì bóng đèn vụt tắt, cả căn buồn lại chìm vào trong bóng tối. Chị Trâm ngồi dưới đất run rẩy, chị như không tin vào cái thứ mà mình vừa nhìn thấy. Chị thử béo má mình một cái thật mạnh, nhưng không, chị không hề nằm mơ. Chị Trâm có chấn tĩnh, rồi lấy tay run run lần mò cái điện thoại trêm mặt đất mà lúc nãy chị đánh rơi. Lần mò một hồi thì chị sờ được một vật cứng cứng hình chữ nhật, đúng là cái điện thoại rồi, có cả phím bấm nữa. Chị Trâm đang định kéo lại về phái mình, thì chợt cái điện thoại rung lên bần bật, kèm theo cái nhạc chuông vang inh ỏi vô màn đêm. Chị giật nẩy mình, nhưng chị còn kinh hãi hơn và hết toáng lên khi mà cái ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại hắt lên một khuôn mặt trắng bệch tóc dài đang ngồi xổm xuống nhìn về phía chị. Như một phản xạ tự nhiên, chị Trâm cầm cái điện thoại ném về phía cái vong đó. Nhưng chỉ nghe tiếng điện thoại đập cái đốp vô tường và vỡ ra làm hai hay ba mảnh. Chị Trâm ngồi co ro run rẩy, nhìn về phía mà cái vong kia vừa mới hiện lên. Nam phút sau, thì ba chị kia về, lúc họ đi lên bật đèn ngoài hành lang, lúc nhìn vào thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy chị Trâm đang ngồi co ro dưới đất, mặt cắt không còn một giọt máu. Chị Trang và chị Ngọc vội chạy lại đỡ chị Trâm dậy, chị Ngọc nói:


- Trâm, bà làm sao zị?

Chị Chi chạy lại bật thử cái đèn góc phòng thấy không sáng liền nói:

- Các bà ở trên này nha, tui chạy xuống lấy bóng đèn thay.

Chị Trang và chị Ngọc đỡ chị Trâm ngồi lên giường, chị Trang chạy lại bàn học bật cái đèn bàn lên và rót một ly nước đưa cho chị Trâm. Chị Ngọc lúc này mới hỏi:

- Trâm, có chuyện gì mà nhìn bà có vẻ sợ sệt vậy?

Chị Trâm làm một ngụm nước nhỏ, vừa tầm chị Chi chạy lên thay bóng đèn, giờ thì cả căn phòng đã lại bừng sáng. Chị Trâm dọng vẫn còn run run nói:

- Tui… Tui nhìn thấy bóng ma các bà ạ …. Mà lại ngay trong căn phòng này.

Nghe bà Trâm nói vậy, cả ba chị kia rùng mình mà nổi da gà. Họ không còn giám nghi ngờ chị Trâm vì nhìn cái sắc mặt chị lúc nẫy, chắc chắn phải có điều gì kinh hãi lắm sảy ra với chị. Bà Chi lúc này mới thở dài và nói:

- Có phải bà nhìn thấy con nhỏ với cái váy trắng, tóc dài đen, khuôn mặt trắng bệch và hai hốc mắt xâu hoắm đúng không?

Chị Trâm quay ra chị Chi, với vẻ mặt kinh ngạc:

- Chả lẽ bà…

Chị Chi thở dài và tiếp lời:

- Có, tôi có gặp rồi. Mấy hôm tôi đi chơi về muộn có nhìn thấy nó phảng phất dưới bếp. Còn có mấy lần, lúc đang đứng nấu bếp tôi còn có cảm giác như có ai đó vỗ vai cơ. Tôi sợ lắm nhưng không giám nói với các bà, sợ các bà lại giống tui.

Chị Ngọc lúc này cũng nói:

- Con nhỏ đó tui năm mơ hoài chứ gì, đêm nào trong mơ tui cũng thấy nó hết à. Nó ngồi yên một chỗ, không nói năng gì. Có lần, lúc thức giấc nửa đêm, tôi còn thấy nó đứng góc buồng tôi cơ mà. Tui sợ lắm, nhưng chỉ thấy nó vài giây là tan biến. Cho nên đêm nào tui chả để ti vi tới sáng.


Chị Trang lúc này mới quay ra:

- Hóa ra đó là lý do mà bà để ti vi cả đêm đó hả?

Chị Chi quay ra hỏi:

- Chả lẽ bà chưa nhìn thấy con nhỏ đó bao giờ sao?

Chị Trang lắc đầu, bà Ngọc nâng sợi dây chuyền trên cổ bà Trâm lên nhìn rồi nói:

- Cũng có thể là do sợi dây chuyền mặt phật này chăng?

Rồi cả bốn người nhìn nhau, không ai nói một lời nào. Bỗng như có điều gì đó, chị Chi lên tiếng:

- Tôi nghĩ là, bây giờ nhà này mà có oan hồn lởn vởn thì cũng không nên ở lâu. Mình phải chuyển đi thôi. Tôi có bít một chỗ cho thuê nhà rẻ hơn chố này một chút, nhưng cũng đầy đủ tiện nghi, mỗi tội hơi xa trường một tí. Các bà có chịu không?

Chị Trang lên tiếng:

- Nhưng mà chắc gì nhà này đã có oan hổn vảng vất, nhỡ các bà nhìn gà hóa quốc thì sao? Cộng thêm cả ảo giác nữa?

Lúc này chị Ngọc lên tiếng:

- Có một cách này có thể kiểm tra được nhà có oan hồn vảng vất hay không, bà đứa tụi mình đã nhìn và đều tin là có ma hết cả rồi, giờ chỉ còn lại bà Trang. Tui có từng đọc, bên tây mỗi khi mà người ta thấy có chuyện lạ xảy ra trong nhà, hay như họ nghi ngờ là có ma quỷ phá phách. Chỉ cần vào buồng vệ sinh, đứng trước gương, thắp hai cây nên hai bên, tắt đèn, đóng cửa lại. Đứng trước gương, đọc “bloody mary” đúng ba lần, đợi một lúc rồi bật đèn bất ngờ lên thì sẽ nhìn thấy được bóng ma quỷ trong gương. Nhưng điều quan trọng là không được bật đèn quá hai giây, không có ma quỷ sẽ bám theo mình.

Chị Trang hỏi dò:

- Có chắc không đó bà, nhỡ không được thì sao?

Chị Ngọc nói:

- Chắc chắn một trăm phần trăm lun. Mấy con bạn tui ở quê chúng nó thử rồi. Có điều thay vì nói “bloody marry” ba lần, thì mình nói “oan hồn, oan hồn, mau mau hiện ra” ba lần mà thôi. Chúng nó thử ở nhà những đứa có người thân mất, quả nhiên bật đèn lên là thấy bóng người thân đã mất trong gương thật.

Ngẫm nghĩ một hồi, cả bốn người quyết định làm thử. Một phần vì họ muốn coi thử có đúng là có oan hồn đang vảng vất tại căn nhà này hay không, một phần nữa cúng là với lý do muốn cho chị Trang được nhìn thấy thứ mà ba chị còn lại đều đã thấy.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, hai cây nến được thắp lên để hai bên cái la va bô, chị Trang sẽ là người duy nhất đứng trong buồng tắm. Ba chị còn lại thì đứng ngoài phụ trách việc bật và tắt đèn vì cái công tắc nằm ở ngoài. Thêm vào đó, điều kiện để thực hiện việc này là người gọi hồn phải là người chưa từng tiếp xúc với oan hồn bao giờ, và cũng là người thực sự mong muốn được nhìn thấy người của cõi bên kia. Sau khi chị Trang đã vô trong buồng tắm, Chị Ngọc dặn dò:

- Bà nhớ đọc lời chú đủ lớn để tui ở ngoài này nghe rõ mà biết đường bật đèn nhé. Thứ hai nữa là khi nào mà cái bóng đèn tắt đi lần hai thì mau mau mà chạy ra ngoài nghe chưa.

Chị Trang gật đầu, cánh cửa buồng tắm đóng lại. Chị Trang đứng trong đó một mình mà người cũng hơi run run. Chị Ngọc đứng ngoài nói vọng vào:

- Bắt đầu đi Trang ơi.

Chị trang tì tay lên la va bô, hít một hơi thật sâu. Chị nhìn thẳng vào gương và bắt đầu đọc:

- Oan hồn, Oan hồn, mau mau hiện ra.

Chị Trang đọc từ từ đủ ba lần, mắt chị không rời khỏi tấm gương. Chị Ngọc đứng ngoài nghe đến lần thứ ba vừa dứt. Vội ấn công tắc đèn ở ngoài, đèn trong buồng vụt tắt, chỉ còn hai ngọn nến bập bùng soi rõ khuôn mặt đang sợ sệt của chị Trang. Được tầm năm giây sau thì hai cây nến tự tắt, khiến chị Trang giật bắn mình, chị hét lên nho nhỏ rùi quay mặt về phía cửa nói vọng ra:

- Ngọc ơi nến tắt rồi, cho tôi ra đi, tui sợ quá.

Chị ngọc nói vọng vô:

- Im lặng đi bà, sắp xong rùi.

Đợi tầm mười giây sau, chị Ngọc bất ngờ ấn cái công tắc đèn hai lần liên tiếp. Ánh đèn vừa vụt bật lại vút tắt. Chị Trang rú lên kinh hãi, khi mà ánh đèn vưa lóe lên thì trong gương, một đứa con gái váy trắng đang đứng ngay cạnh chị, tóc dài xõa ra che đi cái khuôn mặt trắng bệch. Điều đáng sợ là nó đứng ngay bên cạnh chị Trang. Chị Trang vừa hét vửa mở tung cửa, chạy ngay về buồng chùm chăn kín mít. Ba người ở ngoài thì hoảng loạn vô cùng, liền chạy theo sau bật đèn buồng và hỏi nhìn thấy cái gì. Chị Trâng vẫn còn đang khóc nức nở, chị nói giọng run run :

- Nó … Nó ở trong gương … Ngay … Ngay cạnh tôi.

Cả bọn lúc này mới rùng mình, ngay sau hôm đó, mọi nguời đã bàn tính tới chuyện chuyển nhà. Riêng chỉ có chị Trâm là vẫn băn khoăn với việc tại sao oan hồn bé con này lại trêu mình. Cuối cùng chị Trâm đưa ra quyết định là đêm nay sẽ chơi cầu cơ để hỏi rõ thực hư ngọn ngành ra sao. Tuy là chị Trâm muốn làm như thế, để may ra còn có cơ hội được ở lại ngôi nhà này đồng thời còn có thể giải oán cho cái linh hồn kia. Phải thuyết phục mãi thì ba bà chị kai mới chấp nhận làm một cái thí nghiệm cuối cùng này. Tối hôm đó, cả bốn người đợi đến đúng mười hai giờ, ai cũng xõa hết tóc ra. Đã có một bảng chữ cái, dấu, và số đặt sẵn. Thêm vào đó là cái bát hương trên bàn thờ đã được lấy xuống, với mộtc cái chén cúng. Bốn chị này trải chiếu ngồi dưới đất tầng một, và bắt đầu cuộc thí nghiệm. Sau khi đã thắp một nén nhang và cắm vào bát, mỗi người đặt một ngón tay lên cái tren để chính giữa, kim đồng hồ vừa chỉ đúng mười hai giờ. Một luồng gió lạnh từ ngoài thổi vào buồng, khiến cả bốn người run lẩy bẩy. Chị Chi quay ra bảo chị Trâm:

- Bà ơi, tui sợ quá …

Chị Trâm khẽ mắng:

- Đã vào cuộc chơi rồi là phải chơi đến tận cùng, đừng có mà rút tay ra nghe chưa, bà mà rút tay ra là ma nó nhập vô đấy.

Chị Chi nghe xong mà cũng có phần run rẩy, chị Trâm linh tính như vong đã nhập vô cái chén đó, chị lớn tiếng hỏi:

- Xin được hỏi, vong trong chén là ai?


Cái chén đã bắt đầu động đậy và di chuyển tới các con chữ gộp thành một cái tên đầy đủ … Kim (chú thích ở đây xin được giấu tên họ và tên đệm vì có thể chùng tên với một ai đó còn sống, điều này là điều kiêng cữ ở Việt Nam chúng ta). Chị Chị lớn tiếng:

- Xin hỏi vong hồn chết lúc bao nhiêu tuổi.

Cái chén từ từ di chuyển tới những con số, gộp lại thành “12″. Lúc này thì cả bốn người rùng mình, thật không ngờ cái vong lại chết trẻ nhưu vậy. Chị Ngọc lúc này hỏi thêm:

- Xin hỏi, vì sao mà vong hồn chết?

Cái chén dịch chuyển tọa nên hai chữ “treo cổ”, cả bốn chị lúc này còn càng sợ hãi hơn. Người xưa thường nói rằng, những người chết do treo cổ. Hồn của họ thường chìm xuống đất ngay tại câis giây phút mà người đó tắt thở hay nghững zãy zụa. Điều đáng nói hơn ở đây là cái vong hồn đó sẽ mãi mãi quanh quẩn ở cái vị trí mà xác bị treo lên, và không bao giờ rời đi chỗ khác cho dù có làm cách nào đi chăng nữa. Chị Trâm lúc này mới hỏi:

- Xin hỏi xác của vong hồn nằm ở vị trí nào?

Cái chén đưa ra một từ ngắn ngủi, “đây”. Cả hội lúc này thì thực sự lạnh sương sống. NGồi run cầm cập. Nhất là chị Trang, có lẽ vì chị là người duy nhất có được cái nhìn gần nhất nhỏ Kim đó. Chị Trâm lúc này mới nhớ ra lý do chơi trò này, liền hỏi:

- Xin hỏi chung tôi có thể làm gì để giúp vong siêu thoát?

Cái chén đưa ra hai chữ lạnh lung “đi ra”. Chị Trâm lúc này thấy hơi bất bình nên hỏi:

- Nhất định phải có một cách gì đó? Vì dù sao đi chăng nữa, chúng tôi thuê căn nhà này, chung tôi phải có quyền ở lại chứ? Cớ gì mà đuổi chúng tôi đi?

Cái chẽn vẫn chỉ trả lời “đi ra”. Chị Trâm thực sự bực mình, chị quên mất là mình vẫn đnag chơi bói chen, hay nói cách khác là đang nói chuyện với ma. Chị vô tình nhấc ngón tay khỏi cái chén và đứng lên quát tháo, để cho ba chi kia với ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía chị:

- Tại sao lại nói năng vô lý và cụt ngủn như vậy? đây là nhà chúng tôi thuê, chúng tôi không phải đi đâu cả…

Đang quát tháo dận giữ, chợt chị Trâm im bặt, cả người rung lên bần bật. Chợt chị Trâm ngã lăn ra đất người co giật từng hồi, mắt trợn trừng và bắt đầu sùi bọt trắng ở miệng. Ba chị kia sợ hãi quá, một người nhanh tanh rút nến hương đang cháy ra khỏi bát hương, người thì giữ chị Trâm lại. Người đi lấy nước hoa, bôi lên mũi chị, đồng thời đánh vào mặt chị liên tiếp.

Mãi sau này, chị Trâm mới từ từ hết co giật và tỉnh lại, Chị Chi mặt buồn rầu nói với chị Trâm:

- Có lễ chúng mình nên dọn đi thôi, ở đây không ổn đâu Trâm ạ.

Nghe xong câu chuyện, tôi vô cùng thích thú, vì đây là lần đầu tiên tôi được nói chuyện với một người bị áp vong (nếu đúng như lời chị kể). Tôi vội hỏi chị:

- Chị có còn nhớ cái cảm giác lúc bị nhập vong không ạ?

Chị Trâm chỉ cười và nói:

- Không em ơi, cái cảm giác lúc đó chị chỉ nhớ là bất thình *** h chìm vô một giấc ngủ vậy thôi à. Còn sau khi mà tỉnh dậy thì toàn thân rã rời.

Xem Tiếp␎

10 truyện ma có thật đọc mà rợn tóc gáy

7:27 AM |
*1
Sưu tầm
Dì Trương mang thai được 8 tháng, đồng nghiệp rảnh rỗi không có việc gì làm liền đoán giớitính của đứa trẻ. Một ngày nọ, Chị Lý dẫn đứa con gái lớn 3 tuổi đến, cô bé thông minh lanh lợi, mọingười đều chạy đến chơiđùa với nó . "Bé con, con thử đoán xem dì Trương sẽ sinhem trai hay là em gái đây?" Không ngờ, con bé liếc nhìn dì Trương một cái rồi nói:"Con chết!" Trongthoáng chốctiếng cười trong văn phòng nín bặt, chị Lý ngại ngùng dẫn con đi. Tháng sau, dì Trương sinh khó, cuối cùng phải sinh mổ nhưng lúclấy ra thì đứa bé đã chết.
*2
Sưu tầm
Vào lúc 11:00h tối, có một anh chàng chạc tuổi 20 đứng giữa mộtcánh đồng trống để đón xe buýt vềthành phố. Anh tađứng mãi mà chẳng thấy một chiếc xe nào chạyngang. Đến đúng 12:00h đêm có 1 chiếc xe chạy đến, anh ta vội quắc chiếc xe vàoxin được đi nhờ vào thành phố. Anh ta leo lên xe và ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Trời mưa rất to và một tiếng sét đánh xuống nghe chói tai đã làm cho anh chàng tỉnh giấc. Anh ta đã mất hồn khi không nhìn thấy tài xế lái xe mà xe vẫn chạy.
*3
Sưu tầm
Ăn uống làm sao không biết nênnửa đêm bị đau bụng, cho nên tôi đến bệnh viện truyền dịch, nhìn thấy có một cô gái mặc đồ trắng cứ cúi đầu đứng trong gócmà lẩm bẩm, có lúc lại giảgiọng đàn ông rồi tự hỏi tự trả lời. Sau khi truyền dịch xong liền hỏi y tá"Cô gái đó bị bệnh gì vậy? Cô ta cứ mãi luôn như vậy à" Y tá nhìn tôi một cách kinh dị trả lời:"Anh nói ai cơ? Chỗ này nãy giờ chỉ có một mình anh thôi mà!" Lúc này tôi nhìn thấy cô gáimặc đồ trắngngẩng đầu lên cườivới tôi một cách kỳ dị!
*4
Sưu tầm
Có một buổi tối trở về nhà bằng chuyến xe cuối cùng, cô rất sợ hãi, đi đến trạm, cô phát hiện vẫncòn có rất nhiều người đang đợi xe, trong lònghơi bình tĩnh lại. Không bao lâu sauthì xe đến, mọi người lên chật kíncả xe, cô là người cuối cùng lên xe. Lúc đi ngang qua tài xế, cô nghe thấy tài xế lẩm bẩm: "Có một mình mình lên xe mà cũng lâu la như vậy, bị bệnh à!"




*5
Sưu tầm
Anh ta thường đi đến tiệm cơm nàyđể ăn, món ăn ở đây rất ngon, chỉ có hơi lạt thôi."Anh ơi, có cần thêm chút muối không?" Ông chủ tiệm lần nào cũnghỏi anh ta một cách thân thiện. Mà lần nào anh tacũng cần, hôm nay anh ta kinh ngạc khi nhìn thấy cửa tiệm bị niêm phong."Ông chủ tiệm này là một tên bệnh tâm thần!" Người đi đườngtruyền tai nhau: "Vừa nãy bị người của bệnh viện tâm thầnbắtđi rồi." "Thật ra ông ta cũng rất đáng thương nha! Lại đem tro cốt biến thành muối bỏ vào món ăn" Người đi đường thở dài.
*6
Sưu tầm
Một người đàn ông dọn đến mộtchung cư mới, phát hiện sân thượng đối diện có một bé gái đang chơi nhảy dây, cứ mãi đếm"99, 99, 99..." . Người đàn ông cảm thấy rất kỳ lạ, liền chạy qua sân thượng đối diện, hỏi bé gái kia, "Tại sao nhóc cứ đếm số 99 hoài vậy?" Cô bé không nói lời nào, chỉ khẽ cười,đột nhiên đẩy người đàn ông đó từ sân thượngxuống! Sau đó lại tiếp tụcnhảy và đếm:"100, 100, 100..."
*7
Sưu tầm
Tiểu Linh nghe nói gần đây nửa đêm trong nhà vệ sinh của ký túcxá có âm thanh quái dị của con gái, nghe thê lương vôcùng. Tối nay, nửa đêm cô thức dậy đi vào nhà vệ sinh, trên đường đi nhìn thấy một cái thau, trong thau có để một chiếc áo, nước trong thauđều màmột màu đỏ như máu. Sau đó liền nghe một tiếng thét...... "Chất lượng quần áo bây giờ sao lại kém như vậy, ra màu ra đến nỗi này luôn!"
*8
Sưu tầm
Cô gái nắm tay bạn trai đi dạo trên đường. "Tiềnai làm rơi kìa?"Côgái nói. Anh bạn trai nhặtlên xem một cách tỉ mỉ, đây là tờ đô-la âm phủ mà. Anh ta liền quăng đi, gió thổi tờ tiền rơi xuống giữa đường. Cô gái nói:"Sao lại quăngđi? Rõ ràng là 100ngàn thật mà"Cô gái vội vàng chạy ra giữa đường, nhặt tờ tiền lên vẫy vẫy về phía bạn trai, vui vẻnói: "Anh xem, em đã nói là tiền thật rồi mà!" Một chiếc xe từ đâu lao đến...... Trongvũng máu, trong tay của cô gái vẫn đang nắmtờ đô-la âm phủ đã nhuốm đầy màu đỏ của máu tươi.
(Ặc, sau này mọi người cẩn thận khi nhặt tiền nha=.=!!!)
*9
Sưu tầm
Nửa đêm, trên đường chỉ có mình tôi đợi xe, lúc này ở đằng xa có một chiếc tắc-xi chầm chậmdừng lại ngay bêncạnh tôi,tài xế mởcửa sổ xe hỏi tôi:"3 người các cô điđâu?" Tôi vừa nghe xong liền vội vàng mở cửa xe, lao vào, kêu tài xế nhanh chóng lái xe đi, tôisẽ trả gấp đôi tiền. Sau khi chiếc xe vội vàng chạy đi được một đoạn, hơi thở cùng nhịp tim của tôi cũng tạm ổn định lại, lúc này, tài xế đem cáiđầuxoay đúng 180 0 đối diệnvới tôi hỏi: "Giờ thì cô đi đâu đây?"
*10
Sưu tầm
Anh rất ghét con chó hoang trong khu phố, mỗi lần nhìn thấyanh nó liền hướng anh mà sủa ầm ĩ, trừng đôi mắt đỏ ngầu mà đuổi theo anh, cuối cùng anh thật sự chịu hết nổi rồi, mượn súng hơi của người bạn tẩm thuốc chuột nhẹ nhàng giải quyết được nó, ngẩng đầu ưỡngngực trở về nhà, trong lúc tắm trong nhà vệ sinh từ trong gương nhìn thấy một khuôn mặttrắng bệch với chiếc lưỡi dài thòra:"Cám ơn anh giúp tôi xử lý con chó đó, mỗi làn nó sủalàm cho tâm thần tôi không yên, bây giờ cuối cùng cũng có thể cùng anh trở về nhà rồi!"

Xem Tiếp␎

Bóng ma trong khách sạn

6:52 AM |

Bóng ma trong khách sạn


Khi đó là vào khoảng tháng 1 năm 2012, tôi ở trong TPHCM vài ngày sau khi vừa từ Thailand về...Và đến ngày cuối cùng tôi ở lại TPHCM thì 1 sự việc đã diễn ra làm thay đổi hòan tòan suy nghĩ của tôi về ma quỷ... Tối hôm đó sau khi lang thang khắp cái SG rồi thì tôi được bác taxi đưa về Q.10 - nơi mà nghe nói có rất nhiều nhà nghỉ có dịch vụ tốt mà giá cả phải chăng. Do lúc này cũng đã khá là muộn và cũng do 1 phần là mệt mỏi nên tôi chọn bừa 1 cái nhà nghỉ ở gần nhất và vào đó thuê phòng... Tôi cũng không nhớ rõ tên nhà nghỉ lắm nhưng cũng nhớ mang máng nó tên TRANG DUY hay THANH DUY gì gì ấy...


Tôi bước vào và đi đến quầy lễ tân. Điều đầu tiên tôi thấy ở đây là cái nhà nghỉ này rất sạch sẽ và cũng đàng hòang chứ ko xập xệ như mấy cái nhà nghỉ giá bèo bèo ngòai bắc nên tôi cũng yên tâm phần nào vì mình chọn đc chỗ ngủ tốt... Tôi đi đến quầy lễ tân và chị nhân viên ở đó lên tiếng :


- Chào anh !!! Anh cần thuê phòng ạ ???


Tôi cười và hỏi lại :


- Ở đây còn phòng trống ko ạ ??? Tôi cần thuê 1 phòng qua đêm !!!


Cô phục vụ nhìn tôi ra vẻ ái ngại và nói :


- Phòng thì vẫn còn 1 phòng ạ... Nhưng em nghĩ... 


Tôi thấy cô ta cứ ấp úng như có chuyện gì đó muốn giấu nhưng do 1 phần là đã muộn rồi và 1 phần là tôi cũng quá mệt rồi ko muốn đi bất kỳ đâu nữa... Tất cả những gì tôi muốn lúc này là lên phòng nằm đắp chăn và ngủ thôi nên tôi nói với cô ta :


- Còn phòng là tốt rồi, tôi mệt lắm rồi ko muốn đi đâu nữa đâu, chị cho tôi thuê phòng đó qua đêm và tiền nong bao nhiêu không quan trọng...!!!


Cô ta thấy tôi kiên quyết như thế nên cố giải thích :


- Anh ơi ở đây ko phải vấn đề tiền nong anh ạ mà em nghĩ anh nên đi chỗ khác, phòng ấy ko ở đc đâu anh ạ !!!


Tôi bắt đầu cảm thấy bực mình và gắt lên


- Sao lại ko ở đc... Phòng ấy đang sửa à, hay là ko có giưừong hay là có ma... Nhảm nhí, có cái nhà nghỉ nào đuổi khách như thế này ko chứ...!!!


Cô ấy thấy tôi gắt lên như thế liền rối rít xin lỗi và bảo :


- Em xin lỗi !!! anh nói nhỏ thôi ko bà chủ dậy biết chuyện rồi mắng em chết...!!! Anh đã như thế thì để em đưa anh lên phòng nhưng có chuyện gì anh phải gọi em ngay đấy...!!!


Nói rồi cô ta cầm 2 cái remote của tivi và máy điều hòa rồi dắt tôi lên phòng... Phòng của tôi là phòng số 309 và nằm ở tầng 3, tầng cao nhất của ngôi nhà... Cô ta mở cửa phòng và đưa tôi chiếc chìa khóa và dặn tôi :


- Đây là remote ti vi, đây là remote máy lạnh, trong phòng tắm có bình nóng lạnh nên anh có thể tắm nước nóng, ở góc trong kia là tủ lạnh, anh có thể uống nước hoặc ăn đồ trong ấy và tiền sẽ đc chúng em thanh tóan vào sáng mai khi anh vào trả phòng ạk...


Tôi thấy làm lại là khi cô ta mở cửa xong thì cô ta lùi lại 1 khỏang xa với cái phòng ấy rồi mới nói chuyện với toi... Tôi rất thắc mắc nhưng lại tự trả lời rằng chắc cô ta sợ tôi có ý đồ xấu nên lùi ra xa đề phòng... Nghĩ vậy nên tôi bật cười và cầm lấy tất cả mọi thứ cô ta đưa rồi đi vào phòng... 


Khi vào phòng này tôi cảm thấy có 1 cái gì đó rất rất lạ nhưng do ko quan tâm nhiều nên tôi đặt ba lô xuống và lấy quần áo rồi bước vào phòng tắm... Tôi trút bỏ đồ trên người và bật nước ở chết độn ấm ấm và đứng thả tâm hồn theo dòng nước ấm đang chảy từ đầu xuống chân... Đang tắm thì tôi nghe hình như có tiếng động gì đấy ngòai phòng, tôi tưởng trộm nên quấn tạm cái khăn tắm chạy ra nhưng căn phòng hòan tòan trống không... Tôi đi ra kiểm tra khóa cửa và thấy cửa vẫn khóa nên yên tâm vào tắm tiếp... 1 lúc sau tắm xong và cảm thấy sảng khóai hơn nhiều và lúc này tôi mới nhớ ra từ tối đến giờ mình chưa ăn gì... Ko thể ngủ với cái bụng trống rỗng đc, tôi mở cái tủ lạnh ở góc phòng ra thì thấy chỉ có vài chai nước ngọt, 2 chai nước lọc và 1 vài gói snack hay thịt bò khô... Những thứ ấy chả đủ cho mình lót dạ nên tôi quyết định ra ngòai tìm 1 quán ăn đêm...


Khi tôi đi xuống nhà thì thấy cô nhân viên vẫn còn thức nên vào hỏi :


- Chị ở cho tôi hỏi ở gần đây có quán ăn đêm nào ko nhỉ...??? Tôi đói quá mà trên phòng chả có gì ăn cả !!


Cô ta nhìn tôi nghi hoặc và nói với tôi :


- Anh cứ đi ra đầu đường chăc giờ này mấy hàng bánh mỳ họ vẫn còn bán đấy... Mà ở trong phòng anh có thấy chuyện gì lạ xảy ra ko ???


Tôi thấy làm lạ vì câu hỏi này nên hỏi lại cô ta :


- Sao chị lại hỏi tôi vậy ??? Tôi thấy mọi chuyện vẫn bình thường như những gì bình thường vốn có của nó mà... Mà phòng đó có gì lạ à...??? Mà thôi tý nữa về rồi tôi với chụ tám sau còn bây giờ tôi phải đi mua cái gì bỏ bụng đã chứ ko cái bao tử tôi nó biểu tình rồi...!!!


Nói xong tôi chạy ra ngòai và tìm đc 1 hàng bánh mì ở gần đó... Mua 2 ổ bánh mỳ nhân thịt và 2 lon nước ngọt tôi cầm về nhà nghỉ và ko quên mơi cô nhân viên phục vụ ăn cùng cho vui... Lúc này tôi mới để ý là cô ấy còn rất trẻ, chắc cũng chỉ khỏang tầm 19 đến 20t là cùng và cũng có chút gì đấy ưa nhìn... Vì là tầm tầm tuổi nhau nên tôi và cô ấy cũng dẽ nói chuyện... Đêm ngồi có nguời nói chuyện cũng vui vui nên 2 đứa buôn hết chuyện này đến chuyện khác và rồi tôi chợt nhớ ra và hỏi cô ấy :


- À mà bạn vừa bảo ở cái phòng tôi ở ấy có gì lạ à ???


Cô ấy cúi gằm mặt xuống và ấp úng :


- Thì... Thì có... có... 


Tôi thấy cô ấy cứ ấp úng như ko dám nói nên máu tó mò của tôi nổi lên và tôi càng hỏi gắt hơn :


- Thì thì với chả có có cái gì... Thế cuối cùng là trong phòng ấy có cái gì mới được !!!


Cô ta kéo tôi lại và nói rất nhỏ như sợ ai đó nghe thấy :


- Thì... Thì trong phòng đó có ma đấy anh ạ...!!!


Tôi nghe đến đây thì bật cười thành tiếng và bảo cô ta :


- Haha thời buổi này rồi mà còn tin ma quỷ... Mà tôi vừa ở trong đó ra làm gì có thấy con ma nào đâu nào... Nhảm nhí, vớ vẩn !!!

-->

Nói xong thì tôi đi lên phòng và cô ta còn nói với theo :


- Tôi nói thật đấy, chưa có ai ở đc trong phòng đó qua đêm đâu, anh ko tin thì tùa anh !!!


Tôi chỉ cười và quay về phòng... Tôi mở khóa cửa nhưng sao khóa thì mở rồi mà cửa ko tài nào đẩy vào đc... Tôi chợt nhớ ra là ng ta bảo vào phòng khách sạn hay nhà nghỉ nào cũng phải gõ cửa trước rồi mới được vào... Tôi gõ mạnh vào cửa 3 cái rồi đẩy cửa vào thì lạ thay là lần này tôi đẩy vào 1 cách rất dễ dàng... Vào đến phòng thì lúc này tôi mới để ý là căn phòng này nhìn cũng khang trang sạch sẽ... Phòng rộng khoảng 30m2, ngay góc bên phải của cánh cửa là 1 chiếng giường, nhìn thẳng từ cửa vào là 2 chiếc ghế gỗ để sát ào tường và gữa 2 chiếc ghế ấy là 1 cái bàn... cách 2 chiếc ghế khoảng hơn 1m là chiếc tivi đc để trên cái tủ lạnh và nó nằm sát góc nhà... Trong cùng là nhà tắm và đối diện với nhà tắm là 1 chiếc tủ quần áo rất to...


Nhìn sơ qua căn phòng 1 lượt và lúc này tôi mới chú ý là cả 1 căn phòng rộng rãi như thế này mà sao lại ko hề có một chiếc gương nào ngòai chiếc gương soi ở trong nhà tắm... Và tôi để ý trên mặt bàn ở chỗ 2 cái ghế có để 1 quyển sách và khi đến gần thì tôi thấy đó là 1 quyển kinh thánh đã đc mở ra gần đến trang giữa... Tôi định đóng quyển kinh lại nhưng tôi chợt nhớ ra là nếu vào phòng nghỉ hay khách sạn mà thấy có quyển kinh thánh hay kinh phật đang mở thì ko nên đóng lại vì như thế sẽ rất nguy hiểm... Tôi lưỡng lự ko biết có nên đóng vào ko nhưng tôi ko phải người mê tín nên cuối cùng tôi đã chọn quyết định là sẽ đóng quyển sách ấy lại...


Sau đó tôi cở giầy ra, để ba lô vào góc gần cái tivi và leo lên giườg để đi ngủ... leo lên giường thì tôi thấy lạ là sao ở đây ga trải giường rồi gối rồi cả chăn nữa tất cả đều chỉ có 1 mày trắng... Tôi thấy làm lạ vì đâu có ai lại để như thế bao giờ... Nhưng do mệt quá nên tôi ko suy nghĩ nhiều nữa mà đắp chăn lại và chỉ mất vài phút là tôi chìm vào trong giấc ngủ...


Thiếp đi đc 1 lúc thì tôi bị đánh thức bởi tiếng nước chảy róc rách và có 1 cái gì đấy rơi vào mặt tôi giống như là nước... Tôi mở mắt ra và lấy tay quệt lên mặt xem đó là cái gì nhưng ko thấy gì cả nên tôi ngồidậy và lắng nghe thì ko thấy tiếng nước chảy nữa... Tôi nghĩ là tầng trên tắm hay là làm cái gì đó nên nước rỉ xuống dưới này và thầm nhủ là cái nhà nghỉ này chán quá... làm gì mà nước tần trên nhỏ cả xuống tầng dưới thế ko biết... 


Tôi nghĩ vậy và nằm xuống nghủ tiếp nhưng khi vừa nằm xuống thì tôi gật mình ngồi dậy vì tôi chợt nhớ ra tôi đang ở tầng 3 và đương nhiên đây là tầng cao nhất của cái nhà nghỉ này... mà trời thì ko mưa thế cái tiếng nước chảy ấy ở đâu mà ra, mà mấy hôm nay ko mưa thế cái gì vừa nhỏ vào mặt mình... 


Hàng lọat câu hỏi đc đặt ra trong đầu tôi lúc ấy và tôi cố thức đẻ xem điều gì sẽ diễn ra nhưng tất cả những gì tôi thấy chỉ là 1 sự yên tĩnh như chưa hề cógì xảy ra vậy... Tôi ngồi đó canh chừng và ngủ thiếp đi lúc nào ko hay... Tôi thiếp đi khỏang bao lâu thì tôi ko rõ nữa nhưng lần thứ 2 tôi lại bị đánh thức bởi 1 thứ âm thanh như có nước chảy tong tong và có 1 cái gì đó rơi xuống cái chăn phía chân tôi... Tôi mệt mỏi hé mắt ra nhìn và lần này tôi thật sự bị giật mình vì cái mà tôi thấy bây giờ là trên tấm chăm trắng muốt tôi đang đắp có 3 4 chấm màu đỏ thẫm loang lỗ... Tôi dụi mắt thật kỹ và nhìn lại thì ko thấy gì nữa... Nghĩ là tôi hoa mắt nên nằm xuống ngủ và lần này tôi tự nhủ rằng là dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng ko thèm mở mắt ra nữa vì tôi đã quá mệt rồi...


Tôi nằm xuống chùm kín mặt và ngủ ngon lành... Nhưng sao trời ko chiều lòng người. Ngủ 1 tý cũng ko được yên, lần thứ 3 tôi bị đánh thức bởi 1 cái gì đó rất lạnh chảy đầy vào mặt tôi làm cho 1 bên mặt tôi ướt sũng... Tôi nổi cáu và mở mắt ra đang định chửi thề thì tôi bị á khẩu bởi vì trước mặt tôi là cái gối tôi đang nằm và nó ko còn là màu trắng nữa mà nó trở thành 1 màu đỏ thẫm... 1 mùi tanh nồng và hôi hôi sộc thẳng vào mũi tôi... Tôi đưa tay lên mặt tôi và cả bàn tay toi cũng dính đày cái thứ chất lỏng màu đỏ đó và lúc này tôi hét lên kinh hãi vì cái thứ chảy trên mặt tôi lúc này chính là MÁU......


Tôi ko biết máu ở đâu và tại sao lại có máu và lúc này tôi ngồi bật dậy và cố tránh xa khỏi cái chỗ đó thì lần thứ 2 tôi lại chết đứng khu ngay lúc này đây, ngay trước mặt tôi là 1 đôi chân trần của 1 người nào đó đang lơ lửng ngay trước mắt tôi... ! đôi chân xám nghóet và ko ngừng đung đưa ngay trc mắt tôi như chết giễu tôi... Tôi từ từ ngước lên và lần này tôi gần như là ngất xỉu khi mà ngay trên đầu tôi là xác của 1 người đàn ông đang trong thời kỳ phân hủy và cái cổ của anh ta treo lơ lửng trên 1 sựoi dây mày trắng giống hệt như tấm ga trải giường nàym... Ở miệng anh ta máu ộc ra rất nhiều và tạo thành 1 vũng ở dưới cái chăn tôi đang đắp... Tôi nhìn trân trân vào cái xác đang treo lơ lửng ấy như nó có 1 cái gì ấy cuốn hút tôi và thôi thúc tôi phải nhìn nó và rồi tôi thấy đôi mắt của cái xác đang từ từ chuyển động nhìn về phía tôi...


Tôi Vùng dậy, hất tung tấm chăn lên và chạy ra phía cửa phòng và cố mở nó thật nhanh để thóat thân bởi vì tôi biết còn ở lại đây lâu phút nào thì tính mạng tôi sẽ nguy hiểm phút ấy... Tôi ko muốn sẽ giống như ng đàn ông kia nên tôi phải chạy... Tôi nhảy xuống giường, với tay vào cánh cửa nhưng máu của cái xác ấy chảy xuống lúc nãy làm chân tôi trơn trựot và tôi bị trượt ngã... Lúc này cái xác đã quay về phía tôi và nhìn chằm chằm vao tôi giốg như đang mời gọi tôi treo cổ giống nó vậy... 


Tôi nhìn cái xác và lúc này đây tôi ko hiểu tại sao tôi lại bình thản đứng dậy, lấy tay xé tấm ga trải giường ra và buộc thành 1 sợ dây dài... Tôi vẫn còn ý thức nhưng ko thể hiểu sao tay chân ko còn họat động theo suy nghĩ nữa... nó tự động kéo cái ghế ra giữa nhà giống như nó đang chịu sự điều khiển của 1 thế lực vô hình nào vậy...


Khi tôi vắt cái dây lên cái quạt trần và chủan bị bước lên ghế thì tôi nghĩ cuộc đời mình ko lẽ chấm dứt ở đây sao... Và rồi tôi quyết chống lại nó... Tôi ko thể để nó điều khiển mình như vậy nữa, tôi tập trung cáo độ suy nghĩ là phải chạy chạy thật nhanh ra khỏi cái căn phòng này va tôi dùng hết sức lực còn lại để thóat ra khỏi cái căn phòng ấy... Tôi Chạy ra phía cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra khiến tôi súy thì va mặt vào đó... Tôi còn chưa hiểu gì thì thấy cô nhân viên đang đứng ngay trc cửa phòng...


Tôi tự nhủ "lần này đc cứu rồi" và chạy thật nhanh ra ngòai và ko quên đóng chặt cánh cửa ấy lại... Tôi ko kịp nói gì mà chỉ kịp hét lên "Ma...Ma...Có ma" và chạy thật nhanh xuống dưới nhà... Cô nhân viên thấy tôi hét như thế thì cũng chạy thật nhanh theo tôi và khi xuống đến quầy lễ tân tôi mới thật sự cảm thấy an tòan... Tôi nhìn lên cầu thang thì thấy cô phục vụ cũng đang chạy gần xuống đến nơi... 


Nhìn thêm 1 lúc mà ko thấy động tĩnh gì tôi mới yên tâm ngồi xuống cái ghế salon và cô phục vụ mang cho tôi 1 ly nước lạnh rồi hỏi tôi :


- Anh vừa gặp ma à ???


Tôi ko trả lời mà chỉ gật đầu... Lúc này tôi mới để ý là tôi đang cởi trần và may là còn mặc cái quần jean chứ ko thì ngược chết... Tôi ngồi kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cô ấy nghe và cô ấy là ân nhân cứu mạng tôi... May mà có cô ấy mở cửa đúng lúc chứ ko chắc tôi đã treo lủng lẳng trên cái trần nhà ấy rồi... Sau khi kể xong câu chuyện, tôi vẫn chưa hết sợ hãi và cô ta kể cho tôi nghe 1 câu chuyện :


- Hồi em mới vào làm ở đây thì em có nghe 1 bà nhân viên quét dọn kể là trước đây có 1 ông nàydắt bạn gái vào cái phòng 309 ấy rồi cầm dao đâm người yêu rồi uống thuốc sâu tự tử nhưng ông ta ko chết rồi ông ta lấy dao cưa mạch máu tay nhưng mãi vẫn chưa chết đc nên ông ta mới lấy cái ga giường làm dây rồi treo cổ lên cái quạt trần ấy... May sao đêm hôm ấy bà lao công đi qua thấy có máu và gọi cảnh sát nên cô người yêu đc cứu kịp còn cái ông đó thì ko... Rồi từ đó bất cứ ai ở cái phòng đó đều gặp ông ta và đều chạy khỏi đây với vẻ mặt sợ hãi tột độ...


Nghe xong câu chuyện tôi ko khỏi rùng mình và tôi hỏi cô ta :


- Có chuyện như thế sao cô ko nói với tôi sớm hơn...???


Cô ta nhìn tôi rồi thở dài :


- Thì em có bảo anh nhưng anh có tin đâu, anh còn chê em là nhảm nhí là mê tín mà...


Tôi ko nói đc gì nữa vì cô ấy nói đúng... tôi cúi đầu xuống và lúc này tôimới sực nhớ ra là áo, giày và ba lô của tôi còn ở trên phòng... Và tôi ko thể nào ra khỏi đây mà ko có áo với giày và quan trọng hơn cả là tiền nong tôi để hết trong cái ba lô ấy... Tôi bảo với cô nhân viên đưa tôi cái chìa khóa phụ để tôi lên lấy đồ rồi mai bay ra bắc sớm... Cô ấy nghe thấy tôi bảo thế thì ái ngại và có vẻ ko muốn đưa chìa khóa cho tôi nhưng tôi bảo :


- Cô cứ đưa chìa khóa cho tôi, ko có vấn đề gì đâu, tôi chạy vào lấy cái ba lô với cái giày rồi tôi chạy ra ngay, ko sao đâu, có gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm...


Cô ta đưa tôi cái chìa khóa phụ và tôi đi lên gác...Từng bước từng bước đi lên cái cầu thang mà tôi cảm thấy như sắp đi vào chỗ chết vậy... Tôi lên đến tầng 3 và đứng trước cửa phòng 309... Tôi có thể đóan trc đc cái gì đang đợi tôi trong đó nhưng nếu tôi ko vào lấy cái ba lô bây giờ mà đợi đến sáng mai khi mặt trời lên mới lấy thì có thể tôi sẽ muộn máy bay và sẽ ko thể về Bắc ăn tết kịp cùng với gia đình nên tôi đánh liều mở cửa ra và chuẩn bị bước vào... tôi mở hé hé cánh cửa và nhìn vào trong thì ko thấy gì cả... Căn phòng lại trờ về như lúc bạn đầu và tôi thấy yên tâm bước vào... Tôi đi vào nhà tắm lấy cái áo tôi treo trên móc và khi đó tôi nghe "Rầm" 1 cái...


Tôi chạy ra thì thấy cánh cửa đã bị đóng lại và cái xác ấy lại treo lủng lẳng ở giữa nhà, nó vẫn nhìn chằm chằm về phía tôi... Tôi cố làm ra vẻ như ko thấy nó và chạy lại lấy cái ba lô và đôi giày tôi để ở cạnh giường... Lúc này mồ hôi tôi vã ra như tắm nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình thản và phớt lờ cái xác đi, tôi ngồi xuống xỏ giày vào chân mà tay run run ko xỏ đc nổi đôi giày vào chân nữa... xỏ xong đôi giày, tôi đi gần ra phía cửa và nhìn lại đằng sau 1 lượt xem nó có ở đó ko chứ bất ngời nó ở đằng sau thòng cái dây vào cổ tôi thì tôi chết chắc... 


Đằng sau tôi ko có gì cả và tôi thở phào nhẹ nhõm và khi tôi quay lại cánh cửa thì lần này nó đứng ngay trước mặt tôi... MẶt nó xám nghét, 2 con ngươi như muốn rơi ra ngoài vậy và cái lưỡi nó thè dài cả gang tay... Nó nhìn chằm chằm về phía tôi và nói :


- Tao ko tin là mày ko nhìn thấy tao ...!!!


Tôi ngã lùi về phía sau, á khẩu ko hét đc nữa mà chỉ ú ớ vài tiếng và mắt tôi bất giác nhìn về phía cái quạt trần thì cái dây thòng lọng tôi vừa thắt nó đung đưa như mời gọi tôi đặt đầu mình vào đấy vậy... Tôi tự nhủ "mình ko thể chết ở đây đc" và tôi bật dậy, ném mạnh cái ba lô về phía cái xác ấy và nó biến mất... Tôi chạy thật nhanh ra cửa, với lấy cái ba lô và mở cửa rồi chạynhư bay xuống dưới quầy lễ tân... Lúc xuống đến quầy lễ tân thì cô nhân viên mặt tái mét đi nhìn về phía tôi và chỉ ú ớ đc lên vài tiếng rồi ngất lịm đi... Tôi nhìn xung quanh 1 lựơt nhưng ko thấy gì nên vào lay cô ấy tỉnh dậy và cô ta hét lên và chỉ tay về phía cái ba lô của tôi đang đeo trên vai... Tôi vội tháo ba lô xuống và giật mình kinh hãi khi bên dưới cái ba lô của tôi là 2 cánh tay người và chỉ có từ dọan khuỷu tay đến bàn tay đang bám chặt lấy cái ba lô của tôi... Tôi vội ném cái ba lô ra góc quầy và 2 cái tay ấy biến mất... Lúc này tôi biết ko thể ở lại đây thêm 1 giây 1 phút nào nữa nên tôi vội trả tiền phòng và túm lấy cái ba lô rồi chạy luôn ra khỏi cái nhà nghỉ đáng sợ ấy... Ra bên ngòai thấy trời vẫn còn tối, tôi rút điện thọai ra và xem lúc ấy là 4h30 sáng... 


Tôi thở phào nhẹ nhõm vì thóat khỏi cái nhà nghĩ kinh dị ấy và dù sao ngòai đường giờ này ánh đèn đường vẫn sáng chưng và cũng có vài người lao công quét rác hay 1 số người nhặt ve cai đi qua lại nên cũng bớt đi phần nào đó sợ hãi trong tôi... Bỗng nhiên từ đằng xa có 1 người đàn ông đi về phía tôi, khi ông ta đến gần tôi thì tôi thấy mặt ông ta quen quen như đã gặp ở đâu rồi thì phải... Nhưng tôi nghĩ người giống người nên cũng ko để ý đến ông ta nữa mà nhìn đi chỗ khác... Ông ta đi ngày càng nhanh về phía tôi và khi đi ngang qua tôi, ông ta khẽ nói 1 câu mà tôi ko thể nào quên đc :


- Tao ko tin là mày ko nhìn thấy tao ...!!!


Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi vàtôi quay lại thì ko còn thấy ông ta đâu nữa... Lúc này bất giác tôi nhìn lên cửa sổ tầng 3 của cái nhà nghỉ mà chỉ vài phút trc tôi còn đang ở đó và sau cái rèm cửa mỏng manh tôi thấy 1 bóng người đung đưa trên trần nhà với 1 sợi dây thắt vào cổ và bên cạnh đó là 1 sợi dây thòng lọng ko có người cũng đang đung đưa theo cái xác và từ đâu đó vang đến bên tai tôi câu nói :


- TAO...KHÔNG...TIN...LÀ...MÀY...KHÔNG...NHÌN...THẤY...TAO...!!! 

Xem Tiếp␎

Sự Thật Về Gương và cách nhìn thấy ma

9:14 AM |

Sự Thật Về Gương và cách nhìn thấy ma



Gương chắc hẳn là 1 thứ quá quen thuộc trong đời sống con người , nó giúp ta trong nhiều việc , từ lái xe , đến làm thẩm mỹ cho bản thân , Gương có truyền thống lâu đời từ rất xưa về nhiều năm trước , con người đã biết dùng gương để làm đẹp cho bản thân của mình vì nó là 1 dạng phản chiếu không gian 3 chiều , cho chúng ta thấy được chính chúng ta ở trong gương . Nhưng theo mao sơn đạo thuật gương cũng có rất nhiều hữu dụng , dùng để xua đuổi tà ma , làm bùa , và thậm chí gương rất cần thiết trong các trận pháp phù phiếm của mao sơn , theo Mao Sơn Đại Toàn ghi chép sỡ dĩ gương có thể nhìn thấy được yêu ma , cũng có thể dùng để bắt ma là bởi vì phía sau Gương là 1 thế giới khác mà con người không thể nhìn thấy bằng mắt thường được , phía sau thế giới đó là gì ? tại sao ma lại fãi sợ gương ? thì trong bài viết này ad sẽ giải thích rõ


Gương từ thời xa xưa đã được dùng nhiều và phổ biến từ Việt Nam đến Trung Cẩu , nó được dùng ở tất cã mọi nơi , nó được dùng trong các trận pháp , ngãi , để hại người nên từ thời xa xưa ngươi ta thường truyền tai nhau rằng không nên soi gương vào ban đêm , cũng có người cho rằng , khi một người nào đó dùng những mãnh vỡ của gương để cắt tay tự tử linh hồn của họ sẽ nằm trọn vẹn trong cái gương đó không thể nào siêu thoát được , cũng dựa theo truyền thuyết này mà câu truyện bạch tuyết và bảy chú lùn ra đời , trong đó mụ phù thủy độc ác đã luôn hõi gương thần về nhan sắc của bà ấy vậy thật sự gương có hại hay có lợi mà con người vẫn sử dụng nó cho đến thời nay




◘A - Sự thật chưa thể giải thích:


♦Trích Mao Sơn Phù Lục Chú : gương là cánh cửa của 2 cõi âm và dương , nó có thể bắt ma nhưng cũng có thể đưa ma từ địa ngục trở về dương thế , theo một số ít đệ tử của Mao Sơn được trân truyền cho đến thời nay điều xác nhận những u linh từ cõi âm thường trở về thăm nhà bằng con đường Gương trong mỗi căn nhà , chính vì thế khi trong 1 gia đình có người chết mọi vật phản chiếu trong nhà điều phải che kín lại để tránh linh hồn người đó bị giam giữ mãi mãi trong tấm kính , Nó giống như phép tính tỷ lệ thuận , tỷ lệ nghịch trong môn toán , ở thế giới con người sinh sống thì gương là thứ để cõi âm tìm đến con người nhưng ở cõi âm , gương lại là 1 cánh cữa để con người đi xuống , thế nhưng trong nhiều năm qua xã hội con người tiến triễn hiện đại hóa những phong tập lỗi thời này lại được cho là mê tín và là trò lừa bịp thật hay không chúng ta phải kiểm chứng trên lý thuyết sau đó thực hành mới có thể rút ra được kết luận rõ ràng !!!!

◘B- Cách đơn giản để nhìn thấy ma qua tấm gương


chắc hẳn những ai đang đọc bài viết này đang tự hõi cách này làm như thế nào , nhưng thật ra đó nó không khác gì so với cách của dân tộc Thái xa xưa , đây chỉ là cách tham khảo mình sẽ không chịu trách nhiệm khi có bạn nào làm theo và sơ suất để gặp chuyện không may 


Trước khi vào thực hành mình khuyên các bạn , nên giữ một khoảng cách với tâm gương trước mặt để đảm bảo an toàn cho bản thân

♣1/ đầu tiên chuẩn bị 1 tấm kính lớn hoặc vừa , sau đó tìm 1 nơi vắng vẽ , trong nhà cũng đc nhưng tốt nhất nên tắt hết đèn để thấy rõ những hồn ma đó

♣2/ chuẩn bị nến đốt lên vào đúng 12 giờ nhé xếp nến theo hình chữ thập + hoặc X ( 5 cây nến gồm 4 cây xung qoanh nằm ở 4 góc bàn để tấm kính , 1 cây ở tâm giữa bàn )


♣3/ là thứ quan trọng nếu dành cho ai mạo hiểm hơn muốn xuống thữ địa ngục , đó là máu của Linh Điểu ( Linh Điểu là những con chim biết nói tiếng người như két , quạ )


các quy trình thực hiện , ở dưới chân 5 cây nến phải có 3 giọt máu linh điểu , trên mặt gương phải có 5 giọt máu linh điểu , khi đồng hồ chỉ đúng 12h đêm cũng là lúc quỹ môn quan ở địa ngục mở cữa , các linh hồn sẽ tràn về cõi dương trần chúng ta đó cũng là lúc nhìn thấy chúng rõ nhất , khi ấy nếu các bạn đã quyết định kỹ , hãy dùng máu linh điểu ở trên gương thoa lên 2 mắt , sau đó giữ 1 khoảng cách với gương , châm chú nhìn vào sẽ thấy được chúng nó những u linh đã chết 

♦ Một vài lưu ý nho nhõ , khi đã nhìn thấy tuyệt đối không được nhắm mắt lại hay vì hoảng sợ mà lau đi những giọt máu trên mắt , không được mở đèn sáng lên , càng không được mở miệng quá lớn , hay đập bể tấm gương làm sai lệch vị trí những cây nến trên bàn , vì ánh sáng nến trên bàn là thứ bảo vệ bạn một khi nó bị tắt đi bạn sẽ gặp nguy hiễm , há miệng lớn chúng sẽ ngửi đc mùi của bạn , vì người chết chỉ dùng mũi để đánh hơi con người mắt họ không thể thấy chúng ta , ad sẽ không chịu trách nhiệm với những ai làm sai những quy tắc trên đâu nhé !!!


♦Nếu các bạn muốn ngừng lại không xem nữa thì hãy lau sạch vết máu trên gương , nhớ là lau cẩn thận khẽo hồn ma trong gương lôi bạn vào là khổ !!!

Xem Tiếp␎

Ám duyên

6:53 AM |

Ám Duyên


Đã bạn nào từng nghe nói đến cụm từ "cắt tiền duyên" chưa?


nhiều người đã từng nghe nói đến nó, và họ bảo rằng, khi bị ma ám duyên thì phải cắt tiền duyên.


Nghe nhẹ nhàng nhỉ ?


Đừng tưởng vậy!


Khi ma ám duyên, tức là kiếp trước bạn mắc nợ tình với ai đó. Bây giờ bạn đầu thai kiếp mới, người tình âm chưa được đầu thai nên theo ám bạn để cản trở chuyện tình duyên!




Đa số những linh hồn ám duyên không gây hại.


Nhưng, một bộ phận nhỏ khác, không chỉ muốn ám duyên, nó còn làm cho bạn điên cuồng, không kiểm soát được bản thân và dễ gây ảnh hưởng đến tâm lý và những mối quan hệ xung quanh !

Ma ám duyên thường đi vào trong giấc mơ của bạn. Bạn sẽ mơ thấy nó rủ rê bạn đi đâu đó, hoặc bạn sẽ mơ thấy những cảnh giường chiếu nóng bỏng mà không hề biết mặt người đó là ai!

Lúc này, hãy cẩn thận.


Bởi, mục đích của ma ám duyên, là đưa bạn trở về với âm phủ để tiếp tục cuộc tình dang dở!

-->

Chúng có thể làm mọi cách.


Kể cả cách ghê gớm nhất...


Đó chính là nó hiện hình lên vào lúc bạn không ngờ nhất, làm bạn trụy tim vì sợ hãi...


Lúc đó, chỉ còn màu khăn tang bao phủ gia đình bạn ....

Nhưng cũng không nên sợ hãi vì có thể bạn nhầm lẫn .


Không cần đi đâu xa mình xin lấy ví dụ từ chính con gấu của mình ... Chuyện là một năm trước con gấu của mình nghĩ là nó bị ám duyên vì thường xuyên mơ thấy đang giường chiêu mà không thấy rõ mặt người , nhưng bây giờ thì lại không bị như thế nữa.


Và chắc chắn là con gấu của mình không bị ám duyên , vì chẵng có con nào mà nhịn được tới một năm đâu.


Cũng có thể là xem phim ''nhạy cảm'' đêm về lại mơ thấy mình cũng ''nhạy cảm''

Thế bạn có bị ám duyên ?

Xem Tiếp␎

Tiền Ma

12:58 AM |

Tiền Ma


Tiền ma! Nghe thì tưởng chừng như ai cũng biết, thứ tiền âm phủ ấy ở đâu mà chẳng có. Thế nhưng, thứ tiền ma nhà hắn thì chỉ có hắn mới biết. Tiền thật mà ma cũng thật. Thật bắt đầu từ khi con vợ của hắn chết cách đây chừng nửa năm và cũng từ đó hắn hiểu thế nào là có ma. Nhưng hắn vẫn mê tiền lắm, mê hơn cả cái ám ảnh mà con ma vẫn mang về cho hắn mỗi đêm.



                                                               ***

Số là hắn cưới vợ từ ba năm trước. Nhà hắn nghèo, vợ hắn cũng chẳng giàu có gì. Cả hai chắt chiu nuôi nhau bằng cái nghề bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Đêm đêm, hắn cùng vợ cần mẫn bơi ghe đi thả lưới, soi tôm trên mấy khúc sông những mong kiếm thêm đồng mắm, đồng chè. Hết mùa, hắn lại dắt vợ lên bờ đi làm thuê cho vài công ty xây dựng. Nhờ thế, chẳng mấy chốc vợ chồng hắn cũng tích lũy được chút ít vốn liếng. Chỉ là hắn vẫn đang mơ một thằng nhóc tỳ hay chí ít cũng được con "vịt trời" cho vui cửa vui nhà.

Thì cũng phải thế, vợ chồng cưới nhau không có đứa con sao được. Mà vợ chồng hắn ăn ở với nhau đã hơn hai năm rồi còn gì! Khắp làng trên xóm dưới người ta đang xì xầm rộn cả lên cái chuyện "vợ chồng nhà thằng Lụm chưa có con" hay "không có con" gì đấy.




Nghe thấy làng nước to nhỏ bàn ra tán vào, đôi lúc hắn cũng tỏ ra nghi ngờ cái khả năng duy trì nòi giống của mình. Rồi hắn quay qua vu cho con vợ cái tội đàn bà mà chẳng đẻ được lấy một lần. Bởi tội có do hắn đâu. Hắn cũng cố gắng chăm chỉ lo "phát triển" dòng giống lắm chứ, nhưng chẳng hiểu sao cái bụng ả Lụm vẫn chưa chịu ưỡn ra.

Đang nóng ruột muốn chết vậy mà ả còn diện đồ đẹp, cởi xe lên huyện chơi mới tức chứ. Non trưa, ả đưa cái mặt bẽn lẽn như con gái mới biết yêu về nhìn hắn hồi lâu rồi lí nhí "Em có bầu rồi chồng nợ!". Hắn mừng chừng như người ta trúng số.

Cứ đều đặn hai tháng một lần, hắn lại đèo vợ lên huyện khám thai rồi chờ nghe cô y tá bảo "thai khỏe, mẹ bình thường, về nhà nghỉ ngơi nhiều, ăn uống đủ chất". Mọi chuyện tưởng chừng êm đẹp và hắn đợi đến ngày được bồng con. Ai dè, cái bữa hắn đưa vợ đi khám thai lần thứ ba về, đến ngang ngã tư, chẳng biết từ đâu chiếc ô tô bốn chỗ loáng bóng lao thẳng vào vợ chồng hắn. Ả Lụm bị hất văng vào lề, nằm sóng soài giữa vũng máu đỏ ối. Hắn may mắn lại chẳng hề gì. Hắn nhào tới ôm lấy vợ.

-->

Không! Vợ hắn chưa chết, hai tay ả ôm bụng, miệng rên từng tiếng yếu ớt "em đau bụng quá, cứu con anh ơi!" Hắn nhận ra cái quần bông của vợ ướt đẫm máu. Giờ thì hắn cuống lên thật, hắn ngồi chết cứng mà không biết phải làm gì cho đến khi ả Lụm gắng gượng nói lên mấy tiếng đứt đoạn "Nếu như em chết, anh nhớ chăm hai cái "nấm" nhỏ sau nhà nghe anh, đó là con của mình, em đã trót dại phá bỏ, em chỉ muốn làm có tiền rồi hẳn sinh con nên mới ... trót dại, em ... xin... lỗi!" Ả Lụm chỉ nói được đến đó rồi ngất xỉu luôn. Giả dụ ả có nói thêm nữa thì hắn cũng chẳng thể nghe nổi lấy quá một từ.

Từ lo, sợ hắn chuyển sang giận, ghê tởm. Hắn giận ả đã lừa hắn bấy lâu. Hắn ghê tởm ả đã đành tâm giết chết con mình ngay từ khi còn là mầm sống nhỏ nhoi trong bụng mẹ. Hắn chỉ muốn hét vào mặt ả những lời khinh bỉ nhất, muốn tát vào mặt ả để dìm bớt cơn giận đang ngùn ngụt dâng trong lòng hắn. Nhưng không được, ả đang nằm bất tỉnh trong tay hắn. Hắn túm lấy vai ả giằng mạnh, giằng mạnh rồi hắn rú lên tiếng hú kinh hoàng của con mãnh thú bị xiết chặt trong vòng vây.

Người dân hai bên đường xum xoe, xuýt xoa hay hối hả giục hắn đưa vợ đi bệnh viện. Hắn làm theo như một cái máy. Hắn bế thốc vợ trên tay như bê một khối đá để mặc cho ai đó tốt bụng đang cố chở vợ hắn đi cấp cứu.

Nước mắt hắn ràn rụa đau đớn, quằn quại cho bao yêu thương hắn dành cho vợ, bao tiếng cười nói trong veo cùng ánh nhìn ngọt lịm của vợ. Và ả Lụm không còn thở được nữa ngay trước lúc có thể kịp tới bệnh viện.

Hôm làm cơm cúng ả Lụm đủ trăm ngày, hắn nhận được số tiền đền bù một trăm triệu tròn trĩnh từ tay tên lái ô tô tông vợ chồng hắn hôm nào. Một trăm triệu đền bù cho cái chết của vợ hắn, con hắn và bao đau đớn của bản thân hắn. Một trăm triệu cũng để hắn ký vào cái giấy bãi nại cho tội lái xe tông chết người.

Nhưng cũng từ đêm hôm đó, hắn thấy ả Lụm về tìm hắn đều hơn. Ả vẫn mặc bộ đồ bông đỏ nền trắng, tóc xõa kín vai. Ả vừa bồng vừa dắt lúc nhúc ba đứa trẻ, trai có, gái có, nhưng chẳng đứa nào rõ mặt đứa nào. Giọng ả lúc hằn học, khi thê lương nhòe nhoẹt. Ả về để đòi tiền "Lụm ơi! Mày trả tiền cho tao, mày trả tiền để tao nuôi con. Mày giết tao để lấy tiền ăn một mình à! Lụm ơi! Trả tiền đây cho mẹ con tao!"

Hôm đầu, nghe tiếng vợ đòi tiền, hắn tưởng mình mơ hay cũng có khi do hắn suy nghĩ nhiều nên mới thế. Rõ mười mươi là vợ hắn đã chết, chết ngay trong tay hắn và chính hắn nhìn người ta đổ từng lớp đất lên thân xác vợ, lên cả cái quan tài vợ hắn nằm. Cũng chính hắn nhìn người ta bỏ từng viên gạch xây chằng, xây chịt bốn bên cái quan tài ấy, vậy thì làm gì có chuyện vợ hắn còn sống mà đòi tiền. Nhưng gã Lụm chẳng thể nào nhắm mắt được, chỉ cần bóng đèn vụt tắt, tiếng rên siết, kêu gào của ả Lụm lại văng vẳng bên tai hắn.

Hắn tu cả chai rượu cúng, trùm bao lớp chăn quanh mình vẫn còn nghe tiếng vợ gọi.

Đêm hôm sau, tận mắt hắn nhìn thấy ả Lụm lượn lờ trước mặt. Ả bay là là trên mặt đất. Rồi ả cười điệu cười man rợ khiến hắn lạnh đến từng đốt sống. Ả thò tay bốc ngọn lửa nhỏ lay lắt trên chiếc đèn dầu châm cho mớ chân nhang trên bàn thờ bốc cháy ngùn ngụt "Lạnh quá, tao lạnh quá Lụm ơi! Tao đói nữa, mày cho tao ăn đi Lụm!" Rồi ả cười, ả khóc, ả cào cáu khắp người "Lụm ơi! Tao đau quá, tao ngạt thở quá Lụm ơi! Thả tao ra Lụm ơi! Làm ơn buông tay mày ra cho tao thở đi Lụm!" Và ả tan nhanh trong tiếng la khóc thảm thiết.

Được mấy hôm, chừng hắn không chịu nổi, hắn mời mấy thầy cúng ở đẩu ở đâu về cúng cho vong hồn vợ siêu thoát. Chẳng ngờ, con vợ nhập luôn vào xác ông thầy nhảy nhót khắp nơi. Ả vừa nhảy vừa khóc, rồi ả đòi hắn trả tiền "Lụm ơi! Mày trả tiền cho tao đi! Mày giết tao rồi mà còn lấy tiền nớ ăn một mình được à. Đó là tiền chết của tao, nghe rõ chưa Lụm!"

Giờ thì đêm nào hắn cũng thấy vợ, cũng nghe tiếng vợ kêu, con khóc léo nhéo suốt đêm nhưng hắn nhất quyết không trả tiền. Hắn không thể đêm mớ tiền đó ra mà đốt cho vợ được. Mớ tiền hắn đã ao ước, đã mơ tưởng suốt từ khi mới lọt lòng mẹ đến giờ mới có được. Hắn không nỡ.

Cách dăm hôm, người ta lại nghe hắn gào lên trong đêm "Tao bóp cổ mày vì mày đã giết chết con tao. Tao bóp cổ mày tao mới có tiền đền bù như thằng cha Năm Phi ăn tiền đền bù của con trai hắn. Tao có điên đâu mà đưa mày đi nhà thương. Người giết mày không phải tao mà là tự mày giết mày, là thằng cha chạy xe ô tô giết mày. Tao chỉ giúp mày chết nhanh hơn thôi. Mày cút đi, đồ ăn thịt con!"

Người ta bảo hắn điên. Đúng là hắn điên thật, ban ngày hắn lân la mấy tiệm rượu nói chuyện trên trời dưới đất. Trưa, hắn chạy ra chợ vớ được cái gì cho vào miệng cái đấy kể cả cá sống, thịt tươi, rau héo. Đêm đến, hắn ngồi giữ bo bo bó tiền như sợ ai lấy mất. Hắn giữ mớ tiền ma.



Xem Tiếp␎


Liên hệ quảng cáo: cuoi24.com
Admin Mr.Hưng
Email: nguyenquochung9292@gmail.com[emailprotected]